Arsenal đang dẫn đầu Premier League và trình diễn ấn tượng ở Champions League — nhưng công chúng lại chỉ nói nhiều về một thứ: bóng chết. Từ những quả ném biên dài đến những tình huống cố định, “Arsenal ghi bàn từ bóng chết” trở thành chủ đề nóng. Tuy nhiên, Arsenal dưới Mikel Arteta không chỉ là đội bóng biết tận dụng set-pieces: họ có một hàng tiền vệ ngày càng hoàn thiện, đứng giữa sự cân bằng giữa sức mạnh, sáng tạo và kiểm soát trận đấu. Bài viết phân tích sâu vai trò của các tiền vệ mới — đặc biệt Martin Zubimendi — trong hệ thống Arteta và vì sao Arsenal hiện không thể bị đánh đồng là “nhạt”.
Arsenal hiệu quả nhưng không nhàm chán
Kết quả 4-0 trước Atletico Madrid là minh chứng rõ ràng nhất: một đội được ca tụng là phòng ngự xuất sắc ở châu Âu đã bị Arsenal áp đảo cả về thế trận lẫn hiệu suất ở 1/3 cuối sân. Arsenal vẫn cho thấy sức mạnh từ bóng chết — nhưng trận đấu với Simeone chứng minh họ có nhiều phương án tấn công khác: bàn thắng xuất phát từ tổ chức, khả năng phối hợp nhanh, và những khoảnh khắc cá nhân đột biến.
Gabriel, Viktor Gyokeres và Gabriel Martinelli đều lên bảng điểm trong trận đấu đó, nhưng chính tuyến giữa mới là nguồn cảm hứng, với những đường chuyền mở ra cơ hội, khả năng giữ nhịp và kiểm soát không gian. Phòng ngự của Arsenal cũng đáng nể: chỉ thủng lưới một bàn từ bóng sống tính tới thời điểm đầu mùa trong giải quốc nội — con số nói lên kỷ luật và tổ chức của hệ thống phòng ngự.
Gabriel Magalhães ăn mừng bàn thắng, Arsenal tận dụng bóng chết và tấn công đa dạng
Hàng tiền vệ tiến hóa: từ Xhaka tới Rice và giờ là Zubimendi
Kể từ thời Arteta, Arsenal đã thay đổi triết lý tuyến giữa: từ những tiền vệ giàu sức mạnh nhưng hạn chế sáng tạo, sang một bộ ba/đôi có thể phối hợp nhịp nhàng giữa phòng ngự và tấn công. Việc chiêu mộ Declan Rice, cùng với sự bổ sung những nhân tố như Martin Zubimendi và Eberechi Eze, giúp Arsenal có đầy đủ các yếu tố: sức mạnh thu hồi bóng, khả năng phát động, tầm nhìn và dứt điểm.
Declan Rice (một bản hợp đồng lớn trị giá khoảng 105 triệu bảng theo thống kê chuyển nhượng công bố), dù phải chịu sức ép về giá, đã chứng minh giá trị với đóng góp mùa trước: 9 bàn và 10 kiến tạo (2024/25) — con số cao nhất trong sự nghiệp anh tới thời điểm đó. Điểm mạnh của Rice còn là khả năng đá phạt cố định: những cú đá chết gây sát thương lớn và trợ giúp nhiều bàn thắng. Sự hiện diện của Rice tạo nền tảng ổn định cho những cầu thủ sáng tạo bên trên.
Tuy nhiên, người đang được nhắc đến nhiều nhất cho vai trò “kết nối” và mở khoá hàng thủ đối phương là Martin Zubimendi.
Martin Zubimendi — chìa khóa hiện đại cho tuyến giữa Arsenal
Zubimendi mang đến cho Arsenal một profile hiếm: vừa là mỏ neo phòng ngự vừa có khả năng đưa bóng lên tuyến trên bằng những đường chuyền chuẩn xác và tầm nhìn sáng. So sánh với Granit Xhaka — người từng được tái sinh dưới Arteta thành một tiền vệ tấn công có thể ghi bàn — Zubimendi có nét tương đồng ở khả năng xuất hiện ở vùng nguy hiểm và mở ra cơ hội, nhưng đồng thời tinh tế hơn, kỷ luật hơn và hoàn thiện về mặt kiểm soát nhịp độ trận đấu.
Trận đấu với Atletico là ví dụ tiêu biểu: Zubimendi hoàn tất 89% đường chuyền chính xác, tạo nhiều cơ hội rõ rệt và đóng góp lớn vào chuỗi phối hợp tấn công. Thống kê trận đấu (theo SofaScore) cho thấy anh có số lần chạm bóng, số đường chuyền dài chính xác và quãng đường chạy ấn tượng — những chỉ số của một #6 hiện đại, không chỉ biết phá bóng mà còn kiến tạo.
Martin Zubimendi trong màu áo Arsenal, biểu tượng cho mẫu tiền vệ hiện đại kiểm soát nhịp độ và sáng tạo
Những đường chuyền “tiền trợ” (pre-assists) của Zubimendi cho Gyokeres hoặc hành lang chuyền bóng mở ra cho Eze và Rice cho thấy anh không phải là tiền vệ đánh chặn đơn thuần. Việc anh có thể xuất hiện ở khoảng trống phía sau hàng phòng ngự đối phương khiến Arsenal tăng thêm biến số tấn công — điều mà trước đây Xhaka từng làm nhưng với phong cách thô hơn.
Xhaka — mô hình tiền vệ “cải tạo” và bài học cho Arsenal
Câu chuyện của Granit Xhaka ở Arsenal là minh chứng cho sức sống biến đổi của một cầu thủ dưới bàn tay huấn luyện phù hợp. Từ quãng thời gian bị chỉ trích và thậm chí gán mác “gần như không phù hợp”, Xhaka đã tái tạo bản thân dưới Arteta, chơi với vai trò tự do hơn và trở thành nguồn bàn thắng, kiến tạo bất ngờ.
Xhaka rời Arsenal để tới Bayer Leverkusen, nhưng ảnh hưởng mẫu mực về cách huấn luyện có thể thay đổi lối chơi của một tiền vệ vẫn còn đó — và Zubimendi đang kết hợp những phẩm chất tốt nhất của cả Xhaka lẫn Rice: kỷ luật, tầm nhìn và khả năng đóng góp vào mặt trận tấn công.
Granit Xhaka trong màu áo Bayer Leverkusen sau khi rời Arsenal, minh họa cho quãng đường biến chuyển của một tiền vệ dưới Arteta
Tính bền vững của mô hình Arsenal và triển vọng
Câu hỏi lớn với Arsenal là: mô hình “tập trung vào bộ khung phòng ngự + tận dụng bóng chết + hàng tiền vệ đa năng” có bền vững trong dài hạn hay không? Dựa trên những gì đã nhìn thấy:
- Sự đa dạng hóa nguồn ghi bàn (từ trung vệ, tiền đạo mới, tiền vệ) giúp giảm phụ thuộc vào một cá nhân.
- Hàng thủ có chiều sâu, cùng lối chơi kỷ luật, giảm rủi ro mất điểm do chấn thương.
- Hàng tiền vệ hiện tại có sự cân bằng giữa thu hồi và sáng tạo — Rice đem sức mạnh, Zubimendi thêm nhãn quan, Odegaard và Eze cung cấp sáng tạo.
Nếu Arsenal duy trì thể trạng và tránh mất mát lớn về nhân sự, mô hình này hoàn toàn có thể tiến lên tầm ổn định lâu dài: từ chỉ “biết tận dụng bóng chết” sang một đội bóng toàn diện, linh hoạt và khó bị bắt bài.
Kết luận
Arsenal không nhàm chán — họ thông minh. Việc Arteta kết hợp các yếu tố: phòng ngự kỷ luật, tận dụng bóng chết và một hàng tiền vệ hiện đại gồm Rice và Zubimendi đã tạo nên đội bóng hiệu quả và giàu phương án tấn công. Zubimendi, với khả năng phân phối và xuất hiện ở những điểm nóng, có thể là nhân tố quyết định để Arsenal tiến từ “đội hiệu quả” thành “đội trường kỳ thống trị”.
Bạn nghĩ thế nào về vai trò của Zubimendi trong kế hoạch dài hạn của Arteta? Hãy cho biết nhận định của bạn!